春chūn天tiān启qǐ航háng--雨yǔ上shàng江jiāng河hé
喉hóu咙lóng里lǐ高gāo悬xuán的de音yīn符fú
在zài心xīn脏zàng的de岩yán石shí敲qiāo出chū生shēng命mìng的de颤chàn音yīn
灯dēng火huǒ唐táng朝cháo走zǒu出chū空kōng山shān新xīn雨yǔ
隐yǐn归guī田tián园yuán的de诗shī人rén
在zài霓ní虹hóng与yǔ酒jiǔ精jīng的de幻huàn觉jué里lǐ
抱bào着zhe松sōng风fēng明míng月yuè归guī来lái
柔róu光guāng摧cuī熟shú了le自zì由yóu
漫màn进jìn沉chén重zhòng的de睡shuì眠mián
十shí指zhǐ紧jǐn扣kòu
淹yān没méi寒hán意yì的de真zhēn相xiāng
春天启航。近现代。雨上江河。喉咙里高悬的音符在心脏的岩石敲出生命的颤音灯火唐朝走出空山新雨隐归田园的诗人在霓虹与酒精的幻觉里抱着松风明月归来柔光摧熟了自由漫进沉重的睡眠十指紧扣淹没寒意的真相